·
Tôi từng đọc đâu đó :
“Người bình yên nhất là người biết trân trọng mọi thứ, kể cả nỗi buồn.
Người đi xa nhất là người biết nhặt lấy từng nỗi buồn, nhặt lấy từng nghịch cảnh nghịch duyên rồi đốt cháy chúng để làm năng lượng cho cuộc hành trình phía trước.
Người thương cuộc sống nhất là người thương được cả từng nỗi đau.”
Tôi thích nghe những người ngược giông ngược gió để trở về ngồi thật yên dưới hiên chùa kể chuyện, nghe những thứ đã làm họ tổn thương, nghe cách họ chuyển hóa chúng thành thứ có ích cho cuộc sống của mình.
Cuộc đời này làm gì có người nào không có nỗi buồn, làm gì có cuộc đời không có những trắc trở, chỉ có trái tim góp đủ tình thương từ những mảnh vỡ, để trân quý để thương được tất cả dù là nhỏ bé nhất.
Vậy nên bằng một cách nào đó, tổn thương - khổ đau hay tất thảy những nỗi buồn rồi cũng khép lại cuối đường là hai chữ bình yên.
Đúng vậy, chúng ta rồi sẽ bình yên thôi.
Tin mới nhất
1
3
5
6
8
9
0